Mặc dù tôi cũng không phải là hoàn toàn đồng ý, nhưng Nam Cung Phi Yến vẫn bố trí căn phòng này hệt như một căn phòng mới cho tôi, hơn nữa nơi này có đầy đủ điện, nước, gas, nói chung cái gì cần có đều có, làm chút đồ ăn, mình lại cũng có thể sống qua ngày.

Hơn nữa vị trí căn phòng này, cách Phúc Duyên Trai cũng rất gần, sau khi dọn dẹp nhà xong hết rồi, tôi chợt nhớ tới một vấn đề, vì vậy hỏi Nam Cung Phi Yến:

- Mấy tên “Đinh tử hộ” sẽ không tới tìm làm phiền chứ?

Nam Cung Phi Yến cười nói:

- Yên tâm đi, mấy người kia đều là bị Phúc Duyên Trai chủ quản thúc, sẽ không tùy tiện tới, nói thêm, mặc dù chị cũng không phải quá quen bọn họ, nhưng mà Tiệp Dư một mực gọi chị là chị, nếu như có chuyện, con bé sẽ cho người đến hỗ trợ.

Không thể không nói, chuyện này bây giờ tới quá nhanh, ngày hôm qua còn sống trong trường học, hôm nay liền dọn ra ngoài, lúc xế chiều, tôi lại trở lại trường học, mang theo mấy bộ quần áo cùng một số món đồ không dùng, lên tiếng chào A Long bọn họ, nói tôi có chuyện, muốn đi ra ngoài một thời gian, sau đó nói cho bọn họ số điện thoại di động mới của tôi, để lúc bọn họ có chuyện có thể gọi điện thoại cho tôi.

Chỉ như vậy, cuộc sống ẩn cư của tôi coi như bắt đầu, Nam Cung Phi Yến cùng tôi ở trong phòng nhỏ tán gẫu cả buổi chiều, nói cho tôi rất nhiều câu chuyện trước kia của cô ấy và một số tin đồn thú vị của cô ấy khi còn bé ở trong núi, tôi cũng cùng cô ấy nói không ít chuyện về ông nội năm đó, còn có tôi được ông nội truyền thừa Cấm Kỵ Sư như thế nào, cô ấy tỏ ra rất cao hứng, ríu rít, nhìn một chút cũng không giống hồ ly tinh, ngược lại giống như một con chim yến nhỏ.

Lúc trời tối, tôi vốn còn sợ cô ấy muốn ở chung với tôi, nhưng mà chỉ là lo lắng thái quá, trăng vừa mới sáng, cô ấy liền đứng lên, nói với tôi, bây giờ là đêm trăng tròn, cô ấy phải đi vào núi tu luyện.

Tôi chợt nhớ tới Hồ Ly Bái Nguyệt, trong truyền thuyết, Hồ Tiên lúc tu luyện, ngoại trừ muốn hấp thu thiên địa linh khí, còn phải hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, mỗi khi đêm trăng tròn, đều phải ở đỉnh núi tu luyện, sọ đầu bái nguyệt, hút lấy tinh hoa ánh trăng.

Lúc Nam Cung Phi Yến bái nguyệt, có thể cũng là như vậy hay không chứ?

Tôi rất là tò mò, thử hỏi thăm dò một chút, nhưng cô ấy cười vỗ tôi một cái nói, cái gì mà sọ đầu, đó là chuyện năng lực của tiểu hồ ly không thanh khí, là vì hóa thành hình người, không nên so sánh với tôi có được hay không?

Tôi tiễn cô ấy đến ngoài cửa, cùng nhau ngẩng đầu nhìn trăng tròn mới lên trên bầu trời, Nam Cung Phi Yến tuyệt vọng, bỗng nhiên thở dài nói:

- Mỗi một tháng luôn có mấy ngày như vậy, không có thời điểm tự do.

Tôi không nhịn cười được, hỏi cô ấy:

- Sao vậy, chị không thích tu luyện sao?

Cô ấy lắc đầu:

- Không phải là không thích tu luyện, chẳng qua là cảm thấy không tự do, bởi vì, chúng tôi mặc dù có thể hóa thân thành người, nhưng ánh trăng là nguồn năng lượng của chúng tôi, cho nên, vào mấy ngày trăng tròn đó, nhất định phải bái nguyệt tu luyện, nếu không, thì sẽ hiện ra nguyên thân.

Tôi bừng tỉnh, hóa ra là có chuyện như vậy, Nam Cung Phi Yến quay đầu cười cười với tôi, nói:

- Nếu như có một ngày, chị ở trước mặt cậu hiện ra nguyên thân, cậu có sợ hay không?

Tôi sững sốt một chút, ngay sau đó cười nói:

- Làm sao biết chứ, coi như chị hiện ra nguyên thân, cũng nhất định là rất đẹp, tại sao em phải sợ chị?

Cô ấy lại cười khanh khách, nhẹ nhàng ngắt tôi một cái nói:

- Cậu bây giờ cũng học kiểu dẻo miệng, đáng ghét.

Tôi trong lòng hơi động, lập tức đỏ mặt, cô ấy che miệng cười một tiếng, đối với tôi phất tay một cái, bỗng nhiên liền bay lên không, dưới bóng trăng, cô ấy hóa thành tiên nữ váy trắng, theo ánh trăng, nhẹ nhàng bay đi.

Tôi ngước đầu, nhìn cảnh tượng mỹ luân mỹ hoán, một lúc lại ngây dại, Nam Cung Phi Yến giống như tiên tử trên cung trăng vậy, cúi đầu thản nhiên cười một tiếng, bỗng nhiên hét lên:

- Bản thân phải cẩn thận một chút, có chuyện gọi điện thoại cho chị a...

Phải, hình ảnh này trong nháy mắt liền bị phá hư, tôi cười khổ phất tay một cái, mắt nhìn cô ấy bay đi.

Tôi một mình trở lại phòng, cũng không nhàn rỗi, đem mọi thứ xung quanh bố trí lên, vách tường, bốn góc cửa sổ, dán đầy chữ Trấn, bởi vì tôi biết, nữ nhân quần áo đen ngày hôm qua, mọi lúc đều có thể tìm tới cửa.

Sau một lúc khi tôi bố trí xong, trăng tròn đã lên lưng chừng trời, tôi ngây người ở trong sân một lúc, gió đêm hơi lạnh, lại một lát sau, bầu trời lại xuất hiện bông tuyết.

Tôi ngạc nhiên, không nghĩ tới trận tuyết đầu tiên của mùa đông này cứ như vậy đột ngột tới, tôi ngửa đầu nhìn tuyết rơi dưới ánh trăng, chợt nhớ tới quê hương, thôn nhỏ dưới chân núi Trường Bạch Sơn.

Trí nhớ ùa về, trong lòng cảm thấy lâng lâng, tôi yên lặng đứng ở trong sân, nhìn xung quanh vắng lặng, cùng tuyết rơi dưới ánh trăng, suy nghĩ lập tức trôi dạt đến xa ngàn dặm.

Bông tuyết không lớn, rơi ở trên mặt, cảm giác lạnh như băng, tôi cũng đã hồn nhiên vô cảm, cả người vào lúc này tựa như tiến vào một cảnh giới kỳ diệu, đất đai trống trải, trăng tròn treo cao, bông tuyết bay khắp nơi, trong thiên địa một mảnh mờ mịt, tinh thần tôi vào thời khắc này cơ hồ lại muốn dung nhập vào trong đó, tuyết bay đầy trời kia, ở trong mắt tôi rơi xuống tốc độ trở nên rất chậm, mà mỗi hình dáng của một mảnh bông tuyết, cũng cũng dần dần to hơn, trở nên rõ ràng...

Tôi kinh ngạc, cố gắng trợn to hai mắt, đưa tay ra, đang muốn bắt được một mảnh bông tuyết trong số đó, nhưng vào lúc này, trong tai bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang nhỏ.

Tôi cơ hồ là trong nháy mắt liền phục hồi lại tinh thần, lại thấy góc tường tựa hồ có bóng người lúc lắc một cái, tôi theo bản năng người động một cái, liền nhảy tót lên nơi góc tường, đưa tay bắt bóng người kia lại, quát lên:

- Ai?

Bóng người kia chậm rãi hiện ra, tôi định thần nhìn lại, nhưng mà lại là một cô gái trẻ ước chừng 17 18 tuổi, đang trợn to hai mắt nhìn tôi, trong ánh mắt toát ra vẻ mặt kinh ngạc, chính là con tiểu hồ ly kia, Tiệp Dư.

Tôi thấy cô bé, khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại không buông tay, hỏi cô ta:

- Cô ở chỗ này làm gì?

Cô ta vểnh miệng, hô:

- Anh buông tôi ra, người xấu.

Tôi không khỏi sững sốt một chút, theo bản năng chậm rãi buông lỏng tay, buồn bực nói:

- Nói bậy, tôi tại sao là người xấu?

- Anh làm đau tôi, anh liền là người xấu.

Cô ta hung hăng nói.

- Vậy cô nửa đêm lật tường nhà người ta, cô cũng là người xấu.

Tôi nín cười nói.

- Hừ, khu vực này đều là địa bàn của chúng tôi, tôi muốn đi đâu thì đi đó, không mượn anh xen vào.

- Ha ha, nhưng mà bây giờ nhà này tạm thời thuộc về tôi, cô leo tường đi vào, không chào hỏi, sẽ không sợ Yến tỷ tỷ mắng cô?

Cô ta nghe tôi nhắc một chút, mới hừ một tiếng nói:

- Hừ, nếu không phải nể mặt Yến tỷ tỷ, ai cũng đừng mong vào ở, phải biết, tôi chính là Đinh Tử Hộ.

Không nghĩ tới cô ta thật sự coi ba từ này là những từ tốt, tôi bất đắc dĩ nói:

- Tốt lắm tốt lắm, tôi ở nơi này đợi mấy ngày, cũng không ồn ào gì tới các người, nhưng mà, gần đây có thể sẽ có chuyện không tốt xảy ra, các người tốt nhất nên đề cao cảnh giác.

Tôi nói một chút, nhưng cô ta cười hì hì, thay đổi dáng vẻ mới vừa rồi, nói với tôi:

- Được rồi được rồi, Yến tỷ tỷ cũng nói với chúng tôi, tôi chính là đi thử anh một chút, không nghĩ tới anh còn có hai cái, được rồi, tự anh chơi đi.

Tiệp Dư nói xong, lại đứng dậy, vỗ tay một cái, trừng mắt nhìn tôi, quay đầu bước đi.

Tôi nhìn bóng người cô ta biến mất ở cạnh tường, nửa ngày mới hoàn hồn lại, còn tưởng rằng cô ta đến tìm tôi có chuyện gì, không nghĩ tới chính là đi thăm dò.

Bị cô ta quấy nhiễu, tôi cũng mất tâm tình nhìn tuyết mới vừa rồi, dĩ nhiên, loại cảnh giới kỳ diệu đó, lại cũng không xuất hiện nữa, tôi nhớ lại biểu hiện tốc độ và phản ứng của tôi trong một khắc kia, trong lòng có chút thất kinh, nhưng mà muốn tìm loại cảm giác đó nữa, cũng đã là không thể nào.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại nhìn xung quanh một chút, tựa hồ không động tĩnh gì, trên người dần dần có chút lạnh, dứt khoát trở lại trong phòng.

Suốt đêm này, tôi đều đang đợi, nhưng mà mãi cho đến phía đông trắng xóa, cũng không xuất hiện tình huống dị thường gì.

Tôi có chút nghi ngờ, tối ngày hôm qua, tôi ở trong trường học đợi, nữ nhân quần áo đen kia cũng có thể đi tìm, làm sao đến chỗ này, ngược lại không có sao rồi?

Chẳng lẽ nói, là bởi vì Phúc Duyên Trai, cùng vài Đinh Tử Hộ ở nơi này?

Bất quá lý do này hẳn không thuyết phục, nếu thật sự đồng tiền kia rất quan trọng, bất luận tôi ở nơi nào, cũng sẽ có người tới cửa.

Sáng sớm, tôi đẩy cửa đi ra ngoài, trong sân trải một lớp tuyết mong mỏng, đạp lên, phát ra âm thanh kẻo kẹt nhỏ, tinh thần tôi không khỏi vô cùng thoải mái, đang muốn hoạt động một chút, bên cạnh đầu tường bỗng nhiên lại chui ra một cái đầu nhỏ.

- Chào buổi sáng.

Tôi quay đầu nhìn lại, lại là Tiệp Dư, đang cười híp mắt chào hỏi tôi, tôi cũng cười một cái, đối với cô ta khoát khoát tay nói:

- Chào cô, ăn điểm tâm không?

Tiệp Dư nằm ở đầu tường, vẻ mặt có chút như đưa đám:

- Không có điểm tâm a, tôi nhớ lần trước ăn cái gì, hay là hai tháng trước, Xà Bà Bà mang cho tôi mấy miếng trái cây...

A? Tôi không khỏi trợn mắt hốc mồm, cô ta cũng hai tháng không ăn cái gì? Đây cũng quá đáng thương đi.

Tôi nhất thời sinh lòng thương hại, ngoắc ngoắc tay nói với cô ta:

- Đúng lúc, chỗ này tôi có mì ăn liền, còn có trứng gà, tôi mời cô ăn.

Ánh mắt Tiệp Dư sáng lên, nhưng ngay sau đó lắc đầu nói:

- Không được, Xà Bà Bà bọn họ đều không ăn cơm, tôi cũng không thể ăn.

Tôi cười:

- Đây là quy tắc ở đâu vậy?

Tiệp Dư suy nghĩ một chút nói:

- Hắc Thúc Thúc cho tới bây giờ không ăn cơm, Liễu Bá Bá cũng không ăn, Xà Bà Bà tình cờ sẽ ăn mấy miếng trái cây, bà nói với tôi, không thể ăn thức ăn loài người, nói nếu là ăn thức ăn của loài người, người sẽ nặng hơn sẽ mập hơn, liền không bay nổi.

Đây là lý luận gì vậy? Nhưng mà suy nghĩ một chút, xưa thì người tu đạo chú trọng vóc dáng, không khác biệt lắm với đạo lý này đi.

Cả ngày này, tôi không đi đâu cả, buổi trưa Nam Cung Phi Yến lại tới, còn kêu Tiệp Dư tới nói chuyện phiếm, Tiệp Dư cùng Nam Cung Phi Yến hai người rất thân thiết, ríu rít giống như hai con chim yến vậy.

Buổi tối, Nam Cung Phi Yến lại đi, theo lệ đi vào núi bái nguyệt tu luyện, cô ấy nói, bảy ngày giữa tháng là thời cơ tốt nhất để tu luyện, tới ba ngày, cô ấy cũng không cần phải đi.

Vì vậy, để lại một mình tôi, một mình ở sân ngồi nhìn trời, vừa suy nghĩ về mọi thứ, vừa chờ đợi nguy cơ sắp đến.

Không thể không nói, loại cảm giác này thật rất không được thoải mái, tôi giống như là một người câu cá ngồi ở bờ sông, hết lần này tới lần khác biến mình thành mồi câu, cũng không biết, cuối cùng là mình câu được con cá đó lên, hay bị con cá kéo xuống nước.

Nhưng mà lại đến lúc đêm khuya, xung quanh vẫn không có nửa điểm động tĩnh, ngay cả Tiệp Dư cũng không có tới, tôi đợi có chút khó chịu, vừa lo lắng, mắt thấy cũng nhanh đã đến giờ Tý, chính là lúc trăng tròn nhô lên cao, gió đêm trong trẻo lạnh lùng.

Bỗng nhiên, ở chỗ ngực, lần nữa truyền đến cảm giác kỳ quái, đột nhiên nhịp tim đập nhanh và mạnh hơn.

Máu trong cơ thể, tựa hồ lại đang sôi trào...

 

0.20308 sec| 2445.93 kb